Truyện Sex Số phận nghiệt ngã

Phần 24

Tôi nhẹ nhàng đưa thằng nhỏ vào sát lồn nàng, hôn lên má nàng, tôi thủ thỉ:
– Anh bắt đầu nhé.

Nàng không nói gì, hình như nàng đang quá căng thẳng, khuôn mặt nàng căng lên, nhăn lại trông thật khổ sở. Vào giây phút đó, nhìn khuôn mặt căng thẳng vì chờ đợi của nàng, duc vọng trong tôi bất ngờ tụt xuống. Lý trí của tôi lên tiếng, không phải, có lẽ nó lên tiếng ngay từ lúc đầu nhưng bây giờ tôi mới nghe thấy:

“Dừng lại đi Béo, mày đâu có yêu người ta, sao mày lại định cướp đi mất thứ quý giá nhất của người ta. Chú Phát đã giúp đỡ mày như thế nào khi mày phải trốn trong Sài Gòn, bây giờ mày lại định làm thế này với người mà chú yêu thương nhất sao?”

Tôi vật ra giường nằm cạnh em, cảm giác lúc đó thật khó khăn, em mở mắt, quay sang tôi ý dò hỏi, tôi khẽ hôn lên trán em, nói nhỏ :
– Xin lỗi em, anh không thể làm thế. Thực sự anh không có tình cảm với em, lương tâm anh không cho phép anh làm thế.

Tôi vùng dậy, mặc quần áo vơ bao thuốc lá đi ra ban công. Tôi quay ra ngoài, nhìn về phía xa, miệng rít thuốc liên tục để lấy lại sự bình tĩnh. Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào tôi từ phía sau, nàng đã choàng lên mình chiếc váy ngủ và đang ôm chặc cứng lấy tôi. Tôi định gỡ tay ra thì nàng bảo :
– Cứ để em ôm anh như thế này, được không anh ?
Chẳng biết làm thế nào, tôi đành để yên cho nàng ôm. Một lúc sau nàng lên tiếng :
– Rồi em sẽ làm cho anh yêu em, chắc chắn như thế.

Đang không biết xử lý thế nào thì điện thoại của tôi reo ầm lên, tôi gỡ tay nàng ra, vồ lấy cái điện thoại. Hi vọng là lão Phương gọi. Không phải, số ở quán, không biết có việc gì :
– A lô.
– Anh ạ, anh ơi anh về quán đi, ở đây có mấy khách đòi gặp chủ quán, em chả hiểu họ muốn gì cả.
– Uh chờ nửa tiếng nữa anh về ngay.

Câu cuối trong lời của thằng cu vừa gọi cho tôi “ Em chả hiểu họ muốn cái gì “, đó là câu để chỉ có bọn phá rối quán, phải gọi người đến giải quyết. Gọi cho một thằng em :
– A lô anh ạ.
– Uh mày gọi cho anh mấy thằng lên quán được không ?
– Vâng, mấy thằng anh? Có đồ đạc gì không ?
– Cứ chuẩn bị hết đi, tầm hơn chục thằng.
Tôi quay sang bảo nàng :
– Trên quán có việc, anh phải đi lên đó xem thế nào đã.

Quay đi, nàng khẽ nắm cánh tay tôi :
– Cho em đi cùng với.

Băn khoăn một lúc, tôi gật đầu. Tôi không muốn để nàng ở nhà vào thời điểm này. Tôi đang phi lên quán thì lại điện thoại, lão Phương. Tôi bốc máy, không dám vồ vập quá vì nếu có chuyện gì, rất có thể công an đang nghe cuộc này :
– A lô.
– Mày đang ở đâu đấy ?
– Em đang đi lên quán, có việc gì anh ?
– Mày có gọi thằng nào lên không ? ( đến đây thì chắc là không phải ngồi ở đồn rồi )
– Có, gọi chục thằng, cu An nó vừa gọi em bảo có thằng đến phá quán.
– Tao vừa về quán, giải quyết xong rồi, mày bảo bọn nó không cần lên nữa. À, mà mày cứ lên đây đi, anh bảo cái này.
– Có chuyện gì đấy ?
– Thì mày cứ lên đây.
– Rồi, chờ em tý.

Tôi nhấn ga, đến quán thì thấy đã im lìm, đèn tắt, cửa đóng then cài hết. Tôi đỗ xe ở lề đường rồi cùng nàng đi xuống đập cửa. Lúc sau thấy lão Phương đi ra, nhìn thấy nàng, hắn bảo :
– Cái Ly lên phòng anh mà ngủ, thằng Béo đi với anh một lát.

Ly vào phòng rồi, tôi với lão Phương lên ô tô, lão Phương đóng đến một cái quán quen. Vào quán, hắn gọi một phòng VIP, đến lúc này tôi vẫn nghĩ là 2 anh em đi gặp một ông khách nào đó. Vào trong, lão Phương gọi 1 chai Hennessy, con đào mang ra, hắn mở luôn rót mỗi thằng một ly, tôi ú ớ :
– Ơ, không đợi khách đã anh?
– Khách nào, có 2 anh em thôi, làm gì có ai?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, lão Phương bảo :
– Chẳng nhẽ anh mời mày một bữa rượu không được hay sao ?
– Hay là vừa rồi, em có làm gì sai, bác cứ nói thẳng, chứ thế này em đéo biết đâu mà lần.

Nghe đến đây, lão Phương ôm bụng cười sặc sụa, tôi càng đéo hiểu gì. Một lúc sau ngừng cười, hắn bảo :
– Không những mày không làm sai cả, mà anh còn có việc phải nhờ mày nữa.
– Việc gì ? Anh nói đi, chỗ anh em mà anh úp mở thế.
– Thế này, tình hình bên vũ trường dạo này rất phức tạp. Bọn anh đang bị cạnh tranh rất mạnh về việc buôn thuốc lắc. Mấy thằng cu chuyển hàng đợt vừa rồi có hôm còn bị bọn kia chặn đánh, rồi bọn nó đến phá quấy liên tục. ĐM, hôm nay bọn ở phá trên quán này cũng là hội bọn kia.
– Bọn nó là bọn nào? Sao không chơi chết cha chúng nó đi ?
– Nó tên là Hưng, thằng này mới nổi thôi. Nhưng được thằng cha A chống lưng cho, nên đéo chơi tới bến được.
– Em hiểu, thế anh định bảo em giúp cái gì ?
– Thế này, trên này bây giờ quân anh phải dồn hết sang bên vũ trường, vì dù sao chủ chốt việc làm ăn vẫn là ở bên đó. Thế nên bên chú không có ai cả. Bọn nó thì lại quậy liên tục, anh định nhờ chú gọi về cho cậu Minh xem có thể cho mượn mấy thằng lên đây tầm 1 tháng được không ?

Tôi thật sự bất ngờ, việc lão nhờ nằm ngoài tất cả dự đoán của tôi. Thấy tôi im lặng lão hỏi :
– Có gì chú cứ nói thẳng, chỗ anh em chú không phải ngại.
– Vâng, chuyện này thì đằng nào cũng phải để mai em gọi về đã, chứ em không thể nói trước được.
– Ok. Giờ uống đã.
Được vài chén tôi đã ngất ngư, lão phải dìu tôi ra xe đưa về.

Trưa hôm sau, tôi điện về cho cậu Minh, thú thực lúc đầu tôi rất ngại, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, nghe tôi trình bày xong cậu tôi đồng ý, nhưng bảo là chỉ đúng một tháng thôi, sẽ có 2 chục thằng lên đấy giúp tôi, hơn nữa Long Vân sẽ đi cùng lên giúp tôi một tháng ( sau cái vụ bị công an tóm thì cậu tôi ít khi cho thằng Huy đi đâu cả, đợt này tôi cũng xin cho nó lên nhưng cậu không đồng ý )

Tôi gọi ngay cho lão Phương, lão vui quá đỗi cảm ơn tôi rối rít. Sáng hôm sau, Long Vân đưa 2 chục thằng đàn em trên 1 con 24 chỗ lên Hà Nội. Toàn bộ quân của lão Phương đã được điều sang bên vũ trường, còn quán karaoke lão Phương cho tôi toàn quyền quyết định, tất cả mọi việc cứ xử lý tùy ý, tội vạ lão chịu. Đêm hôm đó, tôi, lão Phương cùng Long Vân có một trận rượu với nhau để nói chuyện. Theo đó, chắc chắn lão Phương sẽ phải chơi bọn kia một trận, nhưng bây giờ chưa được, cần phải dàn xếp với cái cây quá lớn đang tỏa bóng đằng sau bọn kia nữa.

Tuần đầu tiên trôi qua êm ả, cuối tuần thứ 2, có mấy thằng khách xuống định xù tiền. Tôi hiểu lại là bọn kia, Long Vân cùng mấy thằng đàn em xuống dồn bọn nó ra ngoài cho khỏi vỡ đồ đạc, rồi quây vào tẩn cho trận. Bọn tôi biết là không nên làm gì quá đáng cả, chỉ đánh cho một trận rồi để bọn nó đi.

Đêm hôm đó, khoảng 15 – 16 thằng đi xe mày cầm gậy gộc rồi cả kiếm lao vào quán tôi đập cửa. Long Vân đã quá quen với những việc thế này, lập tức xua toàn bộ đàn em cầm hàng xuống chơi bọn kia chạy trối chết. ( lần này bọn đàn em mà lên Hà Nội giúp tôi đều là những thằng rắn mặt ở dưới nhà, chuyện va chạm với chúng nó đều là chuyện cơm bữa, hơn nữa bọn này không chỉ có máu lửa mà đều là những thằng có võ nghệ cả )

Sáng hôm sau lão Phương lên quán, bảo là thằng chó kia không hiểu tại sao lão Phương đào đâu ra một bọn vừa đông vừa thiện chiến trong thời gian ngắn như vậy.

Khoảng hơn 1 tuần sau đó thì không xảy ra vụ việc gì, có lẽ bọn kia cũng đã chùn. Một hôm lão Phương lên quán, gọi tôi với Long Vân ra bảo :
– Chuẩn bị chơi bọn kia nhé.
– Dàn xếp với lão kia chưa ?
– Rồi, lão sẽ khoanh tay đứng nhìn thôi.

(Vụ này thì thực sự không muốn kể nhiều với anh em truyensex.ca được, vì nội tình thì em biết hết, nhưng rất sợ ai đó khi đọc sẽ phát hiện ra, nên mong anh em thông cảm )

Hôm đó là đêm thứ 7, lão Phương cho biết là bọn kia có bao trọn gói một cái bar nhỏ. Lão Phương đã mua chuộc được thằng chủ quán. Tối hôm đó, lão Phương gọi hơn 40 thằng đàn em của lão cũng như toàn bộ người của đội Long Vân để chơi bọn kia.

11h khuya, chúng tôi đã có mặt trước của cái bar đó. Khoảng hơn 12h, bọn kia ra về. Lão chủ bar gọi cho lão Phương, vừa thấy bọn kia đi ra, hơn 60 thằng bên bọn tôi ập vào, chơi bọn nó ngay ở ngay cửa bar. Tiếng thét, tiếng đâm chém vang động cả một khu. Với ưu thế số lượng cũng như bất ngờ, bọn kia lập tức gần như nằm la liệt trước cửa bar. Số còn lại chạy bán sống bán chết khỏi chỗ đó. Thằng Hưng dính 2 phát chém, một ở lưng, một ở đùi được đưa đến trước mặt lão Phương:
– ĐM, mày cứ chờ đấy, rồi bố mày sẽ cho mày biết.
– Hưng ạ, tao nói thật, mày chưa đủ tuổi làm ăn ở đất này đâu. Lão A đã khoanh tay rồi, không can thiệp vào chuyện của mày đâu, nên biết khôn thi cút khỏi đất này đi, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa.

Mặt thằng Hưng gần như xì hẳn xuống, nó hiểu đây là sự thật, có như thế thì lão Phương mới dám tổ chức một trận chơi bọn nó đến thế này.

Cả lũ bọn tôi đi về, vì trước đó lão Phương cũng dặn là lão A đã chịu khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng không được chơi thằng Hưng quá nặng, chỉ dọa nó cho nó biết đường mà biến thôi.

Cả lũ quay về, bỗng…

BỐP…

Tôi thấy nhói đau trên đầu, rồi cảm giác ấm ấm tràn ra ở đầu, sau đó tôi bỗng thấy trời đất tối sầm lại và không biết gì nữa.