Truyện Sex Người con gái ấy, tôi đã từng yêu
“Reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên khi mình đang ngồi nhậu với bọn bạn. Số lạ! Thường thì mình không bắt máy, nhưng chả hiểu là do say quá hay sao mà mình lại ấn nút nghe:
– Ai đấy?
– Em đây…
Mình khẽ giật mình…
– Linh à, sao bữa nay lại gọi anh thế?
– Không, là em, Quỳnh đây…
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10h…
– Em gọi có việc gì?
– Em muốn gặp anh, em muốn…
Mình cắt ngang lời em:
– Có gì thì nói luôn đi em, giờ anh không rảnh!
– Vậy khi nào anh rảnh, em muốn nói chuyện với anh…
– Có gì em cứ nói qua điện thoại là được rồi, không cần thiết phải gặp mặt nhau làm gì!
– Nhưng mà em…
Tút…tút…tút…
Mình tắt luôn nguồn. Đút điện thoại vào túi, tiếp tục chén chú chén anh với mấy thằng bạn. Tính mình là vậy, nếu cần thiết hay đơn giản là thích thì mình sẽ gặp, còn nếu không thì cứ nói qua điện thoại, khỏi mất công dài dòng. Xong chỗ rượu với nồi lẩu, thấy đã quá nửa đêm, mình với tụi bạn ra về, vẫn còn ám ảnh trong đầu cuộc gọi ban tối của em.
Em, người con gái mà mình đã từng yêu say đắm, mối tình 2 năm đại học đầy ngọt ngào, hạnh phúc của mình. Cũng đã chia tay với mình cũng bằng 1 cuộc gọi như thế. Tất cả giống như 1 giấc mơ. Cho đến khi tỉnh giấc, thì mình đã không còn là mình nữa. Câu chuyện xảy ra cách đây đã được 2 năm rồi, đáng lẽ mình không muốn kể nó ra, nhưng cuộc gọi của em, như 1 điều gì đó, đã thôi thúc mình viết ra câu chuyện này, chỉ để tâm sự với anh em trên truyensex.ca về mối tình đầu, mối tình đã ám ảnh mình 1 thời gian dài.
12 h 30 phút mình về đến nhà. Mở cửa. Nhìn vào phòng mẹ, thấy mẹ đã ngủ. Đắp lại chăn cho mẹ. Vừa lên phòng, mở điện thoại ra thì đập vào mắt mình là 3 tin nhắn, tất cả đều là của em. Đại loại thì nội dung là: Em muốn gặp anh, em có chuyện cần nói … bla… bla… bla … Mình chả thèm rep. Chuyển điện thoại sang chế độ rung, cài báo thức, rồi quẳng nó lên giường. Đi tắm xong thì mình mở máy vào Facebook, thấy có lời mời kết bạn từ 1 nick lạ. Mình chỉ thường accept nick của người quen thôi, nhưng sực nhớ hôm nọ ra Sacombank rút tiền thì được 1 bé sinh viên ngoại thương xin nick. Tả sơ sơ thì em nó thuộc dạng “da trắng, chân dài, khúc nào ra khúc đó”. Chăn làm rau được. Thế là accept luôn. Sẵn đang rảnh, định vào soi wall thì em nó pm:
– Anh Hoàng đấy phải không?
– Ừ anh đây, bé Huyền đó hả?
– Là em, Quỳnh đây
Cái Định Mệnh. Gì thế này, em nó đào đâu ra nick của mình, định không rep lại, nhưng mình vốn lịch sự với phụ nữ nên cũng cố rep:
– Việc gì thế?
– Em muốn gặp anh, em thực sự rất muốn gặp anh
– Anh đã nói rồi, anh không rảnh, và anh cũng không muốn gặp em, có gì thì nói luôn đi.
– Cho em 15 phút cũng không được à, dù sao mình cũng từng yêu nhau mà.
– Chuyện đó đã là của quá khứ rồi, không nên nhắc lại làm gì.
– Em xin lỗi, nhưng em nhớ anh lắm…
Thấy em nó năn nỉ cũng tội, vả lại dạo này không phải ở lại công ty làm thêm nên buổi tối toàn đi nhậu, thôi thì bớt đi 1 buổi gặp em nó cũng được, rượu bia nhiều quá cũng không tốt. Vả lại em nó cứ làm phiền mình kiểu này thì khó chịu lắm.
– Thôi được, tối thứ 2, chọn thời gian và địa điểm đi rồi nhắn tin cho anh…
Nói rồi mình out luôn, chả cần xem em nó rep lại những gì. Lăn lên giường, đắp chăn, nhắm mắt. Dù đã cố, nhưng mình vẫn không thể ngủ được, mình cứ nghĩ về em. Nhìn lên đồng hồ treo tường, thấy đã hơn 2h. Thế là bật dậy. Lôi thuốc ra đốt. Kể ra giờ điều độ hơn xưa nhiều, hồi mới chia tay với em, ngày nào cũng đốt hết cả gói mà vẫn còn muốn đốt nữa, giờ nghĩ lại vẫn hãi. Tự dưng nghĩ hay là thôi, không đi nữa, gặp em nó cũng chả để làm gì, chả biết nói gì. Nhưng mà mình là nam nhi đại trượng phu, đâu thể nuốt lời được. Thế là đi ra ban công, châm thuốc, gọi cho cậu mình.
Có lẽ sẽ có 1 vài bạn bảo mình thần kinh, hơn 2h sáng còn đi gọi điện thoại, đã vậy còn gọi cho cậu. Mình xin trả lời luôn, cậu mình thường hay đi chơi đêm lắm, có hôm đi đến 3, 4h sáng mới về. Vả lại nói là cậu thôi, chứ thực ra cậu chỉ hơn mình độ 5 tuổi, vì là con thứ 3 của bà hai(ông ngoại mình có 2 vợ là bà ngoại mình và bà hai) do đó nên 2 cậu cháu thân nhau lắm. Vả lại bên nhà ngoại, có mấy ông anh cỡ tuổi mình mà chán lắm, toàn mọt sách với lại dân IT nên mình nói chuyện không hợp (không có ý chê dân IT đâu nhé). Mình có chuyện gì cũng nói với cậu cả. Hôm nay là thứ 7 (nói chính xác hơn thì là rạng sáng chủ nhật ), chắc ông này lại ngủ lang ở đâu rồi.
Tút…Tút…Tút…
– Tao đây.
– Cậu đang ở đâu thế?
– Tao đang ở bar XXX, lại chuyện con nào nữa à?
– Sao cậu biết?
– Thôi đi mày, tao chả hiểu mày quá, qua đón tao nhanh lên, đợi lâu tao cắt lương.
À quên mất, mình đang làm việc dưới quyền cậu mình, cậu mình là phó tổng. Cậu vẫn hay dọa mình bằng câu này. Phóng con xe đến đón ông cậu, rồi 2 cậu cháu đèo nhau vào quán nhậu gần nhà. Kêu chai vodka và đĩa cá khô, mình nói luôn:
– Cậu còn nhớ Quỳnh không?
– Quỳnh nào, em Quỳnh “tàu nhanh” ý hả? Tao mới gặp em nó sáng nay.
– Không phải, Quỳnh, người yêu cũ của cháu ấy.
– À nhớ rồi, mà sao?
– Em nó vừa gọi cho cháu.
– Khi nào?
– Mới ban tối.
– Nó muốn gì?
– Muốn gặp cháu.
Cậu mình nói luôn:
– Mày cứ đi gặp nó bình thường, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn.
– Thật hả cậu?
– Tất nhiên là không rồi, mày bị gì vậy, tao dạy mày thế nào, không có cái ngu nào bằng đi gặp người yêu cũ. Mới chia tay thì tao không nói, đằng này…
Cậu nhìn mình, hạ giọng rồi nói tiếp:
– Thôi, mày muốn đi gặp nó hay không thì tùy mày, nhưng mà đi đâu thì cũng phải cẩn thận, thời buổi này không tin ai được đâu.
– Cháu biết rồi, cảm ơn cậu.
– Ơn nghĩa con mẹ gì, thôi uống đi.
Công nhận ông này uống ghê thật, chơi hết cả chai trong khi mình uống có vài li. Phần vì mới uống ban tối, phần thì mải suy nghĩ. Chở cậu về thì cũng đã gần 4h rồi. Về nhà cứ thế mình lăn ra ngủ.