Truyện Sex Đời là câu chuyện buồn
Sáng sớm 8h nhỏ gọi rồi cả 2 bắt taxi vào bệnh viện, được hôm trốn viện thích thật, được ở bên cạnh nhỏ cả một đêm. Đến vào phòng y tá bác sĩ đứng vây quay xem vết thương rồi lau chùi các kiểu, thay băng thay bông tiêm chích bơm nước rồi cũng xong.
– Anh đỡ nhiều chưa?
– Xây xước thôi chứ ở trong không bị gì, may thật.
– Anh toàn thế, chẳng bao giờ để em giải thích gì cả… – Lại rơm rớm nước mắt.
– Ờ đi hôn trai rồi giải thích cái gì.
– Em nhờ người ta mà, lúc đấy khó chịu lắm mà vẫn phải cố cười chứ biết làm sao được!
– Thế anh đi hôn gái nhé rồi về anh cũng bảo giống em vậy.
– Giỏi đi luôn đi.
Cười khều khào rồi nhỏ đi mua cháo về ăn, ngồi yên vị trên giường được nhỏ mớm cho từng miếng. Thì bỗng có tiếng mở cửa, hóa ra là Nhung.
Nhung đi vào với túi hoa quả đầy bự trên tay và mấy bịch sữa, chu đáo thế.
– Em chào anh chị, anh Mạnh đỡ nhiều chưa?
– Anh cũng đỡ rồi.
– Mấy hôm nay em bận không đi được, sáng nay rảnh mới vào thăm anh được đấy.
– Cảm ơn em, vào chơi thế này rồi còn gì bằng nữa.
Nhỏ đan xen vào, lúc đấy mở túi hoa hoa quả của Nhung để trên bàn ra.
– Nhung mua nhiều thế, này anh Mạnh ăn sao hết được.
– Thì em mua cho 2 anh chị mà, có phải mình anh Mạnh đâu. – Cười.
Hiểu ý nhau thật, chỉ đơn giản là quả dưa hấu và nhãn thôi. Vậy mà nhìn nhiều ghê, cũng chẳng sao, Nhung vào chơi là được rồi, tôi không quan trọng quà cáp lắm, rách việc.
– Thôi em xin phép, em sắp phải đến bệnh viện rồi, tối em lại vào nha.
– Mệt thì ở nhà đi, hôm nào anh về nhà qua chơi cũng được mà.
– Dạ vâng, em chào anh chị em về đây.
Gật gật rồi Nhung đi luôn, với cái tình hình thế này chắc còn phải nằm viện dài dài, ôi cuộc sống đi đôi với cái giường bệnh thật là nghiệt ngã. Nó đau khổ và ê chề hơn cuộc sống đi học của mấy em học sinh nhiều… Ngồi thu lu một góc, điện thoại thì chả có… Mà nhắc điện thoại mới nhớ.
– Này, vào phòng anh lấy cái CMND ở trong ngăn kéo bàn học ý, đi làm lại sim hộ anh.
– Dạ, thừa tiền đập cả cái ip4s ngoài đường, đại gia quá ha.
– Ờ chuyện, phải làm màu tí gái nó mới vây quanh chứ.
– Léng phéng với con nào em xẻo.
Tôi ở trong viện được 2 tuần thì cũng ra luôn. Vừa yêu nhau thôi mà đã dính bao nhiêu là chưởng thế này đỡ làm sao được, nhỏ cũng sắp vào học và tôi cũng vậy. Tôi lành thịt khá nhanh, nên ra viện sớm, về nhà tự lo chứ ở trong viện mãi cũng có cái khổ riêng chứ.
2 đứa em cũng chuẩn bị rồi, con Hồng cứ nhất quyết ở ktx cho bằng được, thôi chiều nó vậy, ép làm sao được. Cũng lớn rồi, 18 tuổi rồi chứ có phải trẻ con nữa đâu mà bảo gì nghe nấy.
Ngày nhập học là ngày tôi đến cả 2 ngôi trường cùng một lúc, luôn luôn là đứa em gái bé bỏng, tôi đưa nó đến trường rồi ngắm nghía cái khu bách khoa hoành tráng rồi đi thẳng đến Thương Mại, quãng đường xa xôi làm sao. Như và nhỏ học khác ngành với nhau thế mới đau, nhỏ cũng chuyển sang nhà mới ở rồi, tôi cũng bị lôi kéo về đấy ở cùng. Ngày cuối cùng ở lại phòng trọ gắn bó từng đấy năm, hôm nay cũng là ngày tôi phải xa nó, nhỏ và Như bàn nhau cùng đi học, còn Hồng ở ktx nên tôi hết cách để biện minh rồi. Nhưng năm sau tôi sẽ lại về đấy, tôi sẽ vẫn về lại cái căn phòng gắn bó từ hồi cấp 3 cho đến đại học, những lần sốt rét co ro một mình chịu trận trong căn phòng đến lúc 2 bà kia sang xin mì tôm mới biết tôi sốt rồi đưa ra bệnh viện tư vội… Ký ức hồi đấy thì nhiều lắm…
Nhỏ và Như đều về trước cùng tôi để dọn đồ cho Hồng ở ktx, bách khoa thì chả biết nó có bao nhiêu cái ktx nữa… Đi còn bị lạc chứ nói gì…
Đến chiều thì xong, khuân vác đủ kiểu cũng được về, dặn dò linh tinh cho nó biết, lên sinh viên chẳng biết đâu chữ ngờ, giữ gìn đồ cẩn thận vì anh chị khóa trên lúc nào cũng truyền lại toàn những thứ hay ho.
3 người trong một nhà, cũng to chả khác gì nhà cũ của nhỏ là mấy, nhà khá gần chợ nên lúc nào cũng nghe tiếng chợ búa đau hết cả đầu, được cái tiện mà buổi sáng thì nhức đầu kinh khủng. Cũng không gần lắm tại ở ngay ngõ, nhiều người qua lại vào chợ nên tiếng ồn cứ thế mà vang ra thôi.
Thời khóa biểu thì thất thường, có khi cả ngày chỉ gặp nhau ăn cơm cùng với nhau được một bữa tối, quây quần học bài vì mỗi người học đều khác nhau. Chẳng ai giống ai cả, nhưng đọc vài cái vẫn hiểu được, chỉ trỏ cho nhỏ rồi tôi đi chơi game, lên truyensex.ca đọc truyện, hay đơn giản là vào nhà vệ sinh hát hò ầm cả lên.
Được tin cuối tuần cả đám thu xếp đi chơi Ba Vì, vẫn còn nóng chán để có thể đi bơi đi dạo mát trên cái nơi đồi núi đấy. Tổng cộng có 9 người tất cả, 2 người một xe cứ như đi phượt ấy, 3 thằng kia lo phụ trách xe cộ. À còn cả con xe bọn này mua nữa, ngay vụ tai nạn đấy cho đi bảo hành gấp, giờ đi cứ ỳ ạch khó chịu nên đi được vài ngày tôi đổi sang đi xe số. Đi wave Alpha cho nó thích.
Tất nhiên đi nhỏ sẽ ngồi cùng tôi rồi, 2 tay ôm từ phía sau chẳng rời khỏi lúc nào luôn, đi hàng 2 – 3, có khi lên hàng 5 luôn vì đường rộng, đi tầm trưa thì xe cộ ít đi lại. Mà nhà thằng Lâm có nhà trên đấy, gần sát Khoang xanh nên đẹp rồi, vé vào cửa cuối tuần tất nhiên đắt hơn, nhưng đấy không phải là trở ngại, cái khó lớn nhất là mấy chị em kia không biết bơi kìa. Nghỉ hè xong, đi bơi bà My cứ ôm khư khư tôi cho bằng được, có cho thở tí nào – đâu. Bực cả mình…
Lịch là đi 2 hôm, đi từ thứ 7 đến chiều tối chủ nhật thì về. Ngồi đây hít khí trời đúng là trong lành sảng khoái, không khác gì quê mình là mấy. Nhỏ thích cảnh làng quê, ở HN nhiều quá, thử cái cảm giác khác nó vẫn vui hơn chứ. Hồi bé ở quê thì thích lên thành phố, giờ lớn rồi lại thích về quê. Đúng là chả biết đâu mà lần.
Chiều đến nơi ăn xong là đi vào Khoang Xanh, chơi đủ trò rồi đi tắm, cái hồ rộng lớn mà nhiều gái xinh, đúng tiêu chuẩn kì nghỉ cuối tuần. Mà vết thương chưa lành, vẫn còn tím tím nên ngại, ngồi ở trên bờ quan sát, nhỏ thấy thế cũng ngồi cùng luôn.
– Sao thế không xuống à?
– Vết thương thế này xuống cái gì.
– Hì, Mà anh này, anh có thích ở đây không?
– Ừm… Cũng thích, trong lành mát mẻ.
– Em cũng thế, ở thành phố nhiều, hít cái khói bụi cũng đến phát ốm. Về đây thấy thoải mái, không có xe cộ gì cả.
Bỗng nghĩ, giờ cả 2 đứa tôi đều chung hoàn cảnh rồi, chẳng khác gì trẻ mồ côi, nhưng nhỏ vẫn được bố mẹ gửi tiền thương xuyên, nhỏ có ý kiến đi làm thêm, mà chân yếu tay mềm kiểu tiểu thư vậy ai cho làm. Đến đập quán phá làm ăn người ta thì có. Cũng lâu rồi, chẳng về quê, còn nhỏ vẫn than thở nhớ bố nhớ mẹ. Cũng phải quen dần thôi, chẳng ai muốn xa gia đình mình cả. Chỉ là không thể ở bên nhau được thôi…
– Anh này, lỡ mai mình cưới nhau rồi mình cũng chia tay nhau thì sao?
Không biết ẩn ý sau câu hỏi của nhỏ là gì, cứ nói trước vậy, sau lại mỗi đứa một phương, vài năm sau kèm cái phong bì vài trăm đến ăn cưới rồi lên ca bài ”Cơn mưa ngang qua” thì thế nào? Thực sự là chẳng dám nghĩ đến cái viễn cảnh tồi tệ đấy, yêu thì yêu… mọi chuyện tương lai cứ gác lại đã