Truyện Sex Chuyến đi phượt đáng nhớ
Sự chờ đợi vợ tôi về như một khoảng thời gian hàng thế kỷ. Ở đó tôi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra, vài ly bia hình như lại làm tôi biêng biêng đôi chút. Tôi nhớ lại quãng thời gian chúng tôi gặp và yêu nhau.
Tôi gặp em lần đầu khi tôi học lớp 12. Vẻ trẻ con của em khi ngượng nghịu bước lên cầu thang làm tôi cảm thấy cảm thấy ở bé con này có điều gì đó thật thân thuộc.
Tôi và em chính thức yêu nhau khi em bắt đầu học năm thứ nhất. Việc này làm cho hai bà mẹ vốn dĩ là bạn rất thân của nhau cỡ trên 30 năm vừa tỏ ra phấn khởi, vừa tỏ ra lo âu. Họ mừng vì mặc dù chẳng hứa hẹn nhưng hai đứa con của họ lại tự động yêu nhau, họ lo vì nếu chúng nó không thành thì họ sẽ ra sao. Mặc hai người chẳng có bất cứ điều gì tạo áp lực cho chúng tôi nhưng tôi có thể dễ dàng nhận thấy điều đó từ hai cụ. Tôi tự hứa với lòng mình đây sẽ là mối tình cuối cùng con, tôi đã thật lòng như thế.
Chúng tôi đã có những năm tháng ngọt ngào bên nhau được hai năm, tôi cảm nhận tình cảm rất rõ của em đối với mình, em như con mèo con nhỏ nhắn đáng yêu, luôn làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên, được cùng em, được hôn em..
Tôi với em đến với nhau bình dị nhưng tôi nhận thấy mình càng ngày càng yêu em nhiều hơn, mỗi ngày thêm một chút. Và tôi thậm chí tin chắc rằng em là mối tình cuộc đời, mối tình tôi sẽ cùng em hưởng cho trọn ở nhân gian này.
Có thể mọi chuyện là lỗi ở tôi như chính những gì em đã vô tình nói. Tôi đã chiều chuộng em quá chăng, hay tôi đã đánh mất đi chính mình, kẻ lãng tử của ngày xưa. Tôi, từ một thằng đàn ông gia trưởng đã biết nấu ăn, đã biết chui đầu vào cọ nhà vệ sinh, đã biết nửa đêm phóng đi mua thuốc cho em, đã hoàn toàn vui lòng khi đưa em giữ tất cả những gì tôi có..
Tôi luôn tự hỏi và nhân danh tình yêu, nhưng hình như tôi đã phạm sai lầm, tôi hay em đã biến chuyển chẳng được như xưa nữa. Lặng lẽ ôm đầu suy nghĩ, tôi vẫn tự hỏi tìm cho ra. Tôi luôn nghĩ rằng yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, tôi đã rất cố gắng để làm em vui lòng. Tôi cũng cho rằng tình yêu chỉ bền vững khi hai người đều phải hướng về nhau trên từng chặng đường đời, chặng này hình như em chẳng hướng về tôi nữa, chẳng muốn làm bạn đồng hành cùng tôi cả cuộc đời như tôi mong muốn nữa..
Tiếng bấm chuông chuông cửa thành hai nhịp liên tiếp. Vậy là em đã về rồi đấy. Tôi vuốt mặt lấy lại dáng vẻ vui vẻ quen thuộc ra mở cửa:
– Về rồi à? Sao không gọi anh ra đón? Mệt không? – Tôi vừa mở cửa vừa hỏi em.
– Ừ! mệt kinh người. Anh xách hộ em đồ cái – Em nói mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi.
– Để anh.
Tôi chạy ra xách đống đồ cho em, thật lạ là em không gọi điện cho tôi mà về sớm thế này. Nhưng dù sao em cũng đã về tới nhà và tôi cảm thấy vui về điều đó.
– Đi có vui không? – Tôi hỏi sau khi đã dọn xong đống đồ vào nhà
– Vui vẻ gì, toàn lũ mấy lũ ngồi tỉa tót bơm đểu nhau, chán – Vợ tôi trả lời chán nản.
– Sao tụi nó lại trêu gì em à? – Tôi cười
– Không! Toàn bày đặt mấy chuyện thị phi, chán
– Sao mà thị phi? – Tôi hỏi
– Thì toàn trai gái này nọ, đúng là mấy con dở – Vợ tôi trả lời có vẻ cay cú
– Biết đâu được, không lửa làm sao có khói – Tôi tấp lửng cười hì hì.
– Lắm chuyện. Thôi em mệt đi ngủ đây – Vợ tôi thay đồ xong nằm luôn xuống giường.
– Ăn gì đã chứ?
– Tí nữa dậy em ăn sau
Vợ tôi nói xong liền kéo chăn lên và chìm luôn vào giấc ngủ, tôi chẳng thấy động tĩnh gì, chắc em đã quá mệt rồi. Từng lời nói từng câu chữ của em gieo vào lòng tôi nỗi vô cảm, tôi không còn cảm xúc như ngày xưa nữa rồi.
Tôi đi hâm nóng lại thức ăn, đằng nào cũng gần 5h30 rồi em cũng chuẩn bị dậy và cần có cái gì đó để ăn. Khi tôi đang lúi húi bên bếp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em reo, tôi chạy vào thì thấy em đang nói chuyện gì đó, sau đó em lại mặc quần áo vào và lại chuẩn bị đi.
– Em lại đi à? – Tôi hỏi
– Ừ. Có đứa ở cơ quan tổ chức sinh nhật, em không đi không được – Em vừa nói vừa trang điểm lại
– Ăn gì đã hẵng đi, em đang mệt mà
– Thôi khỏi, về em ăn cũng được, đang vội – Em nói không nhìn tôi đến một cái liếc mắt.
– Ừ! vậy cũng được.
Tôi trả lời chán nản rồi ngồi xuống ghế, bật bài hát yêu thích của mình. Giọng Bon Jovi gào thét bài “you give love a bad name” khiến tâm trạng tôi hưng phấn đôi chút.
– Anh tắt đi, điếc tai quá.
Tôi tắt phụt âm thanh, chẳng biết làm gì lúc này. Trong tôi là một sự trống rỗng đến lạnh lùng, tôi chẳng biết nói gì, có nói chúng tôi cũng chỉ như hai người quen biết vậy.
Tôi thực sự cảm thấy rối ren trong lòng, trong giây phút tôi nhìn thấy vỉ thuốc, tôi không nghĩ mình lại có thể bình tĩnh được đến như vậy mà nói với Quỳnh Thy, hình như trong tôi điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Tôi đang giữ em, vợ tôi là vì điều gì chứ? Cuộc sống thật mệt mỏi hàng năm trời nay và thực sự tôi đang muốn làm một điều gì đó, tôi muốn mình được như ngày xưa, lại trở thành một người lãng tử, một kẻ lang thang và sống vì niềm vui. Những trách nhiệm và sự cố gắng không được đền đáp của tôi khiến tôi cảm thấy thật nặng nề, tôi muốn giải thoát.
Nhưng phàm ở đời đâu có muốn điều gì là làm được. Tôi nhớ chỉ vì lấy em tôi chấp nhận làm một công việc lương ít, không đam mê vì muốn cuộc sống ổn định, tôi chấp nhận từ bỏ để cho hai người mẹ cảm thấy an tâm, được thấy hạnh phúc. Nếu chúng tôi có điều gì đó thì không phải là tôi hay em, mà là hai người mẹ sẽ thật sự rất buồn. Tôi yêu cả hai và không muốn như thế.
Nhưng giờ đây, mọi thứ hình như đã quá sức, Tôi nhớ thầy giáo của tôi có lần nói về giới hạn chịu đựng của con người. Tự đã luôn tự hỏi tôi đã đến ngưỡng ấy chưa? liều cần cố găng hơn nữa không? Tôi mù tịt, có một điều là chắc chắn là tôi không còn cảm thấy bình an khi ở đây nữa..
11h30. Tôi vẫn ngồi đó ưu tư.
11h45. Không có cuộc gọi thông báo nào của em cả.
12h. Nhìn mâm cơm nguội ngắt, tôi cũng chẳng đói dù chẳng có hạt nào từ chiều cả. Điện thoại tôi im lìm trong lạnh lẽo. Tôi hy vọng vào điều gì chứ? Tôi quyết định rồi.
Lặng lẽ tôi ra bàn vi tính bật máy tính lên. Tôi tạo một file doc trên desktop với nội dung muốn gửi tới em, người vợ của tôi.
…
Em à! Anh còn nhớ như in ngày chúng ta gặp nhau, hôm đó em mặc chiếc quần ngố màu xanh và ngượng ngủng nhìn anh chạy lên cầu thang, anh chưa yêu em từ dạo đó nhưng với anh, em – một cô bé lớp 8 đã để lại cho anh – một cậu bé lớp 12 một ấn tượng chẳng thể phai mờ.
Em còn nhớ không? Đợt em lên đi thi đại học, anh lúc đó đã năm cuối rồi vẫn đưa em đi làm thủ tục, đi thi, đi mua quần áo, để lúc từ quán cafe về trời mưa to ướt hết, anh với em núp trong trạm xe bus gần công viên Lê nin. Lúc ấy nhìn em co ro, nhỏ bé trong chiếc áo mưa rộng thùng thình mà anh cảm thấy thương yêu vô hạn, em trong mắt anh thật bé nhỏ và ngây thơ, tràn đầy ước mơ trong cuộc sống.
Em cũng có còn nhớ không? Khi anh đưa em ra quán cafe 84 Nguyễn Du để nói lời tỏ tình, lời yêu thương tự trong trái tim anh, anh nói rằng anh muốn tặng em một món quà.. Anh đã chuẩn bị rất kỹ, kỹ nhất có thể và muốn làm cho em bất ngờ. Khi anh tặng em đóa hồng và nói rằng anh chính là món qùa của anh tặng cho em, anh tặng cuộc sống này cho em, anh tặng cả cuộc đời này để chăm sóc em, đến tận bây giờ anh vẫn muốn được như thế, là món quà của đời em. Nhưng em đã làm cho anh thật shock đến mức làm mọi kế hoạch của anh bị phá sản, em nói luôn là: “giờ em muốn bóc quà” làm anh chẳng thể làm được gì, mọi lời nói với anh đều bay biến, anh nhớ anh và em đã phá lên cười rất to vào lúc ấy khiến tất cả mọi người phải quay lại nhìn, khi viết những dòng này anh cũng đang mỉm cười, nhớ lại phút giây ấy trong anh sao lại bồi hồi và xúc động thế. Hôm ấy là ngày 18-11 và chúng ta đã chính thức là của nhau.
Với anh và em từ lúc ấy ngày 18-11 luôn là ngày trọng đại, không chỉ tháng 11 mà bất cứ ngày 18 nào của tháng chúng ta cũng kỷ niệm cùng nhau, lúc thì là quán cafe quen, lúc thì một bữa ăn ngoài thân mật, anh thậm chí quên mất ngày sinh nhật của mình và chỉ nhớ tới ngày 18 này mà thôi.
Nhưng mà em ơi! Từ lúc nào chúng ta đã trở nên như thế, những nụ hôn dường như ít đi, lời yêu thương dường như đã cạn. Người ta bảo hôn nhân giết chết tình yêu, chúng ta chẳng cần điều ấy nhưng hình như đã giết chết nhau rồi. Đã chẳng còn những nụ hôn chào buổi sáng, đã chẳng còn những lúc em bắt hai tuyến xe bus đến với anh, đã chẳng còn những tô cháo nóng hổi ấm tình yêu thương khi anh bị ốm.. Tim anh đau lắm.
Anh nhận ra không phải vì lý do nào đấy mà chúng ta phải rời xa, tự chúng ta hình như đã tự buông tay, tự chúng ta đã chẳng cần điều gì ở nhau nữa.
Có lẽ giờ đây như vậy là hợp lý, chúng ta sẽ xa nhau một thời gian, tự ngẫm nghĩ và nhìn lại chính mình, chúng ta sẽ tự xem mình sẽ cần điều gì ở người kia, chúng ta sẽ xem con tim ta mách bảo, chúng ta sẽ tự tìm lấy bản ngã của mình.
Tạm biệt em! Điện thoại anh luôn bật, lúc nào anh cũng sẽ lắng nghe em.
…
Tôi kết thúc dòng chữ ở đây, tâm trạng bồi hồi nhớ về những kỷ niệm đẹp. Em của tôi là người thông minh, không cần phải nói thì điều gì em cũng hiểu. Tôi nghĩ như vậy là đủ, tâm trạng cũng đã trở về trạng thái trống rỗng, chẳng chút ưu tư.
Tôi nhấc máy gọi cho thằng Bảo.
– A lo! Anh H hả? – Giọng Quỳnh Thy phía đầu dây không còn nheo nhéo mà tỏ đầy sự quan tâm
– Ừ! Bảo đâu mà em nghe thế
– Anh ấy đang đi tắm, anh có ổn không đấy? – Quỳnh Thy hỏi
– Anh ổn! Định hỏi nó có tí việc thôi
– Anh cứ qua đi, nhà có mỗi hai người thôi nên thoải mái lắm – Nó nói nhỏ
– Sao mày biết – Tôi đúng là trợn mắt lên
– Sao anh cứ mày tao mãi thế! Chả coi trọng em gái gi cả – Nó lại giở giọng nheo nhéo ra.
– Ờ! Quen rồi! – Tôi tấp lửng
– Thế qua anh nhé, tí em bảo anh Bảo là ok thôi. Em cúp máy đây
Nó nói xong cúp máy cái rụp. Tôi đi gấp chút quần áo, cho máy tính vào túi và lên xe phi về nhà thằng Bảo.