Truyện Sex Chuyến đi phượt đáng nhớ
Em bấu chặt vào tôi không muốn rời, phải khó nhọc lắm tôi mới đặt được em xuống, dùng vạt áo lau nhưng giọt nước mắt trên mắt em.
– Em làm anh lo quá! – Tôi trìu mến vơi em
– Ai bảo… – Nói đến đây em lại rưng rức khóc
– Đừng có đi đâu mà không báo với anh một tiếng như thế chứ
– Trong mắt anh em chỉ là một người con gái… thôi sao – Em nói trong ngắt quãng
– Không đâu – Tôi hôn lên đôi mi em
– Vậy anh yêu em thật chứ?
Tôi khé gật đầu, tự sâu trong trái tim tôi tôi thấy cũng chẳng sai.
Em mỉm cười.
– Vậy anh… định thế nào? – Khả Vân
– Anh….
Tôi chẳng biết nói thế nào với Khả Vân cả, tôi chạy đến đây cũng một phần là tôi lo cho em, sợ em làm điều gì đó dại dột. Trước câu hỏi của em tôi đâm ra suy nghĩ, chẳng biết làm thế nào..
– Anh không biết
Khả Vân nhìn tôi thất vọng, tôi thấy điều đó trong mắt em, ánh mắt vừa buồn phiền chất chứa khi vừa hé lên tia hy vọng đã bị dập tắt. Em thả lỏng người buông hẳn tôi ra.
– Em hiểu rồi – Khả Vân lạnh nhạt.
– Em đừng hiểu như thế – Tôi lo lắng tự dưng cuống lên mà nói không suy nghĩ
Khả Vân cười nhẹ một tiếng, mắt em ráo hoảnh.
– Anh yên tâm, em sẽ chẳng làm hại gì đến cơ thể mình đâu – giọng em trở nên xa lạ
– Em…
Tôi không nói nên lời, chữ em thoát ra đầu môi ngay lập tức trở nên im lặng. Ngoài kia tiếng cậu lơ xe đang gọi tướng lên:
– Có đi không thì bảo nào?
– Có! Chờ em chút – Khả Vân trả lời.
Tôi đau đớn cầm lấy bàn tay của em, bàn tay giờ đã trở nên lạnh lẽo và cô độc, ánh mắt em lạnh lẽo nhìn tôi nhưng cũng có đôi lúc tôi nhìn thấy tia trìu mến trong đó, hay là tôi nhìn nhầm nhỉ? Không biết nữa. Tôi cố gắng gượng an ủi em.
– Hãy sống cho thật tốt.. em nhé
Lại một lần nữa tôi thấy điều gì đó an ủi tôi trong mắt em nhưng rất nhanh nó cũng trở nên băng giá ngay tức thì. Em buông tay tôi ra bỏ đi
– Em sẽ sống còn tốt hơn những gì anh nghĩ
Dáng em lại liêu xiêu từng bước đi về phía chiếc xem. Tôi đứng lặng nhìn em, nhìn theo xe em chầm chậm từng bước rồi nhỏ dần, nhỏ dần, đến khi biến mất hẳn sau khúc cua tay áo.
Tôi ôm đầu ngồi xuống, tự xỉ vả mình bằng tất cả những gì có thể nghĩ ra. Tôi đã làm cho một người con gái trở thành thế nào cơ chứ? Cảm thấy ghê sợ chính con người mình.
…
Thời gian chậm chạp trôi. Tôi sau khi được một người qua đường mua giúp một ít xăng cũng tự thế mà lết về về nhà Minh. Định lấy đồ rồi chào Minh ra về nhưng tôi không có cơ hội vì Minh đã đi đâu đó rồi, thôi đành nhắn nhủ và cảm ơn cậu ta qua một người làm công vậy.
Những con đường, những hàng cây đối với tôi không còn quan trọng, tôi đi mà chẳng để tâm đến bất cứ điều gì.
Tôi nhớ em, nhớ giọng hát vui vẻ của em khi ngồi sau hát bài 500 miles ngày đầu của chuyến đi.
Tôi nhớ em! Nhớ giọt nước mắt của em, của lần đầu tiên khi chúng tôi ngủ cùng nhau, cùng khỏa thân
Tôi nhớ em! Nhớ những dòng chữ viết bằng đen pin trên vách núi
Tôi nhớ cả cơn mưa, nhớ cả cách khám bệnh kỳ lạ của em, nhớ nụ hôn ngọt ngào cuồng nhiệt của em..
Nhớ lắm, nhớ vòng tay ôm tôi thật chặt từ phía sau…
Cứ thế. Tôi đi về cùng nỗi nhớ..
Hà Nội cứ thế đón tôi bằng những tiếng còi xe vội vã, khiến cho tôi lại có cảm giác mình trở lại chính tôi, lãnh cảm và trống rỗng. Nằm vật trên chiếc salon phủ đầy bụi sau mấy ngày không lau dọn tôi không thể tin được là mình đã có chuyến đi này cùng em. Nó như một giấc mơ vậy.
Thưởng cho mình một bát mì Omachi nóng hổi, đập thêm quả trứng chính là món ưa thích của tôi và bật tivi lên xem. Mấy hôm nay đi mà tin tức cũng chả có gì, chán nản thôi bật sang HBO xem cho vui tai vậy.
Tôi giở điện thoại ra, một lần nữa ấn vào số của em. Phía bên kia tổng đài với câu nói dễ thương “thuê bao quý khách hiện không liên lạc được….” lại làm tôi nhói lên. Thở dài tôi bỏ sim khuyến mại ra lắp sim chính vào.
Khoảng năm phút máy hiện lên có 15 tin nhắn mới. Tôi lật tìm xem có nhận được tin của “ai kia” hay không.
Thật tiếc là chẳng có gì. Lại một lần nữa tôi thở dài sườn sượt, có chút đắng cay.
02 tin nhắc thống báo nộp cước – bỏ qua
08 tin quảng cáo không hiện tên – bỏ qua
02 tin của bố mẹ: mua hộ cái bao da ipad
01 tin của bạn thân: ” Mày có nhà nhà không tao qua”. Không cần trả lời lại vì cách đây 3 hôm rồi
01 tin báo cuộc gọi nhỡ: 16 cuộc gọi nhỡ của từ số 091xxxx. Số của thằng đồng nghiệp cũng thân ở công ty đây mà.
01 tin cũng của thằng đồng nghiệp đó: “chuyện lớn rồi đến công ty ngay”
Bấm số gọi ngay cho thằng bạn đồng nghiệp, thằng này tên Bảo, tính cũng tếu táo như tôi nhưng biết cư xử hơn nên giờ đã là phó phòng, còn tôi thì chỉ là con tôm con tép.
– A lô! Có chuyện gì mà gọi cho tao nhiều vậy?
– Tiên sư nhà mày, mày đi đâu mà tao gọi từ hôm qua không được. Không đến công ty mau đi xảy ra chuyện lớn rồi – Giọng thằng Bảo hốt hoảng
– Giờ sắp tối rồi đến đéo gì nữa, sáng mai tao qua – Tôi nói giọng chả quan tâm.
– Ờ nhể, mà tối tối cái cục cứt, ngồi yên ở nhà đấy tao qua đây – Nó chửi tục
Tôi mỉm cười lắc đầu. Thằng này đối với tôi không tệ, ở cả công ty khéo tôi chơi được với mỗi mình nó, thỉnh thoảng tôi với nó đi nhậu riêng với nhau cũng vui phết. Được cái nó biết lấy lòng cấp trên nên thăng tiến cũng nhanh, cùng tuổi thôi mà nó lên phó phòng còn tôi thì ở cái vị trí tép riu này.
Mười phút sau nó đã có mặt ở nhà tôi. Chưa kịp làm gì nó đã léo nhéo.
– Xuống ngay, đi nhậu, tao chờ dưới cầu thang rồi, đéo cần chuẩn bị gì đâu.
– Ờ ờ…
Tôi chậm chạp leo bộ xuống 5 tầng cầu thang rồi nhảy lên xe nó. Thằng điên này nó phi như điên ra quán bia ở Nguyên Hồng rồi gọi luôn 2 cốc và mấy thứ đồ uống thật nhanh.
– Thằng rồ! Trời này ai uống bia.
– Kệ bố! Mà mày đi mấy hôm liền công ty xảy chuyện luôn – nó háo hức
– Chuyện gì? – Tôi tấp lửng
– Làm gì mà hờ hững thế, nghe bố nói này, mà mày đi đâu mà đéo gọi được thế? – Nó quay ngoắt câu chuyện sang hướng khác.
– Ơ cái thằng này, đang kể lại sang hỏi tao. Tao đi Hà Giang, được chưa? – Tôi tí nữa thì phun bia vào mặt nó.
Nó trố mắt nhìn tôi.
– Ơ thế à? Thế sao không rủ bố, ở công ty buồn bỏ mẹ, mà mày đi với ai?
– Đi với một em… à mà thôi kể chuyện công ty đi
Tôi cụng bia cho nó phát để thằng điên này nó quên đi. Trái lại hẳn với tôi nghĩ, nó cụng xong mắt nhìn tôi chớp chớp, mồm đớp đớp trông rõ là đểu giả.
– Xuân thế! Thảo nào… Tao đến là ngưỡng mộ mày. Vợ mới đi vắng mấy hôm mà đã tí tởn. Thảo nào đéo gọi ông đi..
– Tiên sư bố nhà mày. Thôi kể chuyện công ty đi ông tướng.
Thằng khốn đó cười hô hố. Chả biết thế nào nhưng đàn ông con trai với nhau thì chuyện quốc gia đại sự không hót bằng cái chuyện chén được đàn bà. Thằng điên này tính hỏi tiếp nhưng bị tôi gạt đi nên giờ mới tấp lửng.
– Chả là thế này… – Nó kéo dài giọng.
– Thế nào? – Tôi gắt
– Ờ ờ. Mày vừa đi hôm trước thì hôm sau mày biết không? Xảy ra chuyện luôn – Thằng Bảo đưa cốc lên tu, thằng này đến là có khiếu, biết dừng đúng lúc tạo tò mò cho câu chuyện.
– Nói nhanh mẹ nó đi, không tao về đây, đi về mệt bỏ mẹ
– Ờ. Vừa nói đến đâu nhỉ? À vừa nói đến đoạn mày đi hôm trước thì hôm sau công ty có chuyện luôn. Lão tổng mình ấy mày biết không? – Nó nhìn tôi ra chiều thông cảm.
– Tổng thì ai mà chả biết, lắm chuyện.
– À tao hỏi cho vui ấy mà, vì mày có bao giờ được ngồi họp đâu. Hố hố – Nó ngoác miệng ra cười.
– Thì làm sao – Tôi bực mình.
– Lão ấy bị điều lên cục rồi – Nó nhạt toẹt
– Ớ! Tin hot. Thằng già dê ấy bị điều chuyển hả? – Tôi không dấu nổi vẻ vui mừng.
– Ừ!
– Vậy số nó cũng xuân đấy chứ, lên đó là lên chức chứ còn gì
– Xuân cái con khỉ, chết dí rồi
– Sao mà chết
– Họ cho lão lên ấy là để ngồi đó chờ điều tra, phòng ốc bị niêm phong lên, ghê vãi vật.
– Thật à? – Tôi sửng sốt
– Ừ! Đợt này làm căng lắm.
– Cả công ty khéo nhạo lên ấy nhỉ?
– Chứ còn gì! Mấy thằng đệ của lão như thằng Đ, K, và cả con mụ L kế toán nữa kỳ này toi là chắc.
– Ừ! – Tôi cũng cảm thấy hơi buồn vì tôi cũng khá quý chị L.
– Haizzz – Thằng Bảo thở dài.
– Thế có sếp mới chưa.
– Có rồi.
– Sao mày?
– Trẻ, hắc xì dầu, mai mày lên mà gặp lão, tao gặp rồi.
– Gặp làm gì vậy?
– Lão ấy nói đợt tới sẽ cải tổ toàn bộ công ty nên lão ấy sẽ trực tiếp phỏng vấn lại từng người một – Thằng Bảo giọng hơi mếu máo
– Thì làm sao.
– Làm sao cái con mẹ mày. Tao bằng tại chức thì toi chắc rồi chứ sao nữa. Bắt đầu từ ngày mai đấy, mày về vừa kịp lúc chứ không là toi. – Thằng Bảo thở dài thườn thượt.
– Thế không có điểm sáng nào à?
Tôi không quan tâm lắm, dù gì làm ở đây cũng chỉ là chiều lòng ông bà già tôi, tôi sau nhiều thất bại cũng đã phải nghe lời. Nó có ra sao thì tôi cũng mặc kệ, cái lo là lo cho thằng Bảo kia.
– Có! – Thằng Bảo trả lời
– Gì? – Tôi hỏi lại nó và đưa cốc bia lên tu
– Bảo Hân! Em xinh như người mẫu, ôi nữ chúa của đời anh…
Mắt nó mơ mơ màng màng ra chiều tầm đắc lắm. Tôi xém tí nữa thì cho bia trong mồm mình lên đầu nó.
– Hân đéo nào ở đây!!!
– Thư ký của sếp mới, đúng là tuyệt thế giai nhân – Nó vẫn không thoát khỏi vẻ mơ màng.