Truyện Sex 1 năm thử thách

Phần 18

Ngày 09/01/2013…

Chiều qua làm về em nó gọi qua dọn cái nhà cũ, tưởng dọn dẹp cho đỡ bụi, chạy sang thì thấy em với cô giúp việc đang lau chùi, mình chỉ rửa sân, trời thì lạnh run cầm cập, gần 2 tiếng mới xong, dắt nhau về nhà ăn cơm.

Ăn cơm xong thì như thường lệ, mình bây giờ đang rỗi việc nên chỉ vào web truyensex.ca học hỏi thêm kinh nghiệm, em thì lấy sách vở ra làm đồ án gì đó.

Đang làm thì em quay sang:
– Anh.
– Ơi
– Ừm… mai em dọn về nhà bên ở nhé!

Mình ngước mắt lên nhìn em, em nhìn mình kiểu *năn nỉ* miệng thì cắn đầu bút bi.

Tưởng em đùa, mình hỏi lại:
– Em tua lại xem nào?
– Mai em về nhà bên ở nhé.
– Sao lại vậy?
Mình lẳng luôn cái lap sang 1 bên, ngồi dậy khoanh chân nhìn em.
– …
– Hở, nói anh nghe xem, khó chịu gì à?
– Không, em thấy ở như này hơi ngại, sợ người ngoài nói …
– Thì kệ họ, ở đây có ai là không biết đâu?
– Thì em vẫn thấy thế nào ấy, khi nào mình cưới em chuyển về thì hợp lý hơn anh.

Mình ức vãi, cơ mà vẫn kiềm chế, tự nhiên nghe thiên hạ nói gì lại tự ái đây mà.
– Thôi tùy em.

Đi luôn vào WC đánh răng xong nhảy đi ngủ.

Trên tủ đầu giường có cái ảnh cưới ( chụp ở hiệu mặc áo cưới thôi chứ chưa phải chụp ảnh để cưới ) mình úp luôn xuống “cạch” 1 cái rồi chùm chăn kín mít.

Cứ nghĩ là nằm không ngủ được, thế mà 5 phút thiếp ngủ luôn, 2h sáng choàng dậy vẫn thấy đèn bàn sáng, em vẫn đeo tai nghe học tiếng anh cơ mà mắt ngước lên trần.

Mình xoay ngang ra nhìn em chán chê, ngáp đủ kiểu rồi vẫn thấy em cái tư thế đấy, hoảng hồn bật dậy ra lay em:
– Em sao thế? Cảm à?

Em nó ngỡ ngàng nhìn mình, chắc ngạc nhiên lắm… Gỡ tai nghe ra:
– Ơ anh chưa ngủ à?
– Vừa ngủ dậy thấy em ngồi im như tượng, tưởng quỵ rồi chứ.

Giờ mói thấy nước mắt ở khóe mi em chảy xuống, mình bất động luôn.
– Ơ… làm gì mà khóc?
– Hức hức…
Không động đến không sao, hỏi đến cái lại khóc tiếp…

– Ơ kìa, nói anh nghe sao lại khóc thế, mệt ở đâu à?
– Tại … tại lần đầu thấy anh giận em thế.
( đúng lần đầu thật)
– Giận đâu mà giận, vớ vẩn, thích thì em cứ chuyển về đi, anh có cấm đâu.

Vẫn cứ khóc chả nói gì…

Mình ẵm em lên giường đắp chăn rồi nhảy vào nằm cùng, em rúc đầu vào ngực mình, sụt sịt. Phương ngày xưa cứng rắn thế mà từ hồi yêu mình em thay đổi hẳn, lộ luôn ra là 1 cô gái mềm yếu, không như cái vỏ bên ngoài hay che dấu nữa.

– Thế mai anh chuyển đồ giúp qua nhé.
– Thôi, em không đi nữa.
– Sao thế, anh nói thật là anh không giận đâu mà.
– Thôi, em không thích đi nữa ( đấy là em nói nhé )
– Mà ai nói gì em hay sao mà em tự nhiên lại vậy?
– …
– Nói anh nghe xem…
– Đi ăn về em nghe mấy chị chỗ làm bảo nhờ anh mà em được vào làm, lại còn chưa cưới đã về ở với nhau rồi.

Biết ngay lại mấy con hĩm gato đây mà, loại này không thiếu …

– Em suy nghĩ làm gì chứ, kệ họ, họ ghen với em đó mà.
-Vầng.
Giọng em buồn thiu, chắc mấy bữa nay suy nghĩ nhiều lắm đây mà.
– Thôi ngủ đi em, suy nghĩ gì cho đau đầu.
– Vầng.
– Mai đi ăn sáng cùng anh.

Nằm mãi chả ngủ được, nghĩ xem có cách gì giải quyết hộ em vụ này cho gọn gẽ đây.