Truyện Sex Hồng Anh
Cơn mưa chiều làm cho không khí trở lạnh, cái lạnh làm nó cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết… trên con đường gió se lạnh, nhìn dòng người qua lại mà sao nó thấy một chút buồn.
Cứ mùa đông đến là nó lại buồn mặc dù nó thích cái lạnh này, bởi nó có thể vô tư phối trang phục để diện cho mùa này, nó là tín đồ của thời trang… phong cách giản dị nhưng đa phong cách và sang trọng nhiều khi nhiều người cho rằng là hơi sành điệu và có phần diện quá nhưng thực chất nó chưa bao giờ biết điệu đà là gì bởi nó không như bao cô gái khác… trang phục chỉ đẹp khi có sự phối hợp tinh tế từ con mắt của người mặc… nó tự tin mình luôn đẹp và nó thoải mái với trang phục mình chọn… có thể đó chỉ là cái quần jean hơi bụi phủi, áo thun 3 lỗ trắng tinh, một cái áo len choàng ngoài dài qua hông và một cái khăn choàng nhẹ cộng thêm đôi boot thế là nó đã làm nên một con người khác của nó.
Và cũng chính cái phong cách cá tính đó mà anh để ý tới nó.
Có lẽ anh đã chú ý nó ngay từ cái ngày đầu gặp, một cô bé lúc nào cũng trầm tư ít nói ít cười và đôi mắt toát lên một vẻ buồn mà nhiều khi anh tự hỏi “cô ấy đang nghĩ gì?”
Đó là ngày đầu anh mới chuyển về Đà Nẵng công tác, công ty anh thuê một cái văn phòng tại đường Quang Trung làm văn phòng và căn hộ của cô đối diện với công ty anh. Tầng dưới căn hộ là cho thuê kinh doanh, còn tầng trên là có vài sinh viên thuê ở trong đó có nó. Là hàng xóm với nhau anh cũng lân la tới làm quen với cô chủ quán đang thuê căn hộ đó làm kinh doanh và cũng là chủ nhà của Nó, đó là một cô chủ nhỏ sn 84 tuy nhiên đã có 1 đời chồng vì không hợp nhau nên đành phải li dị và một mình cô nuôi con nhỏ. Đó là một cô gái xinh đẹp và khôn khéo nên cả công ty anh lúc đó ai cũng muốn được làm quen và anh cũng vậy.
Điều đáng mừng là anh lại được cô gái ấy chú ý và 2 người trở nên thân thiết với những buổi đi chơi, với những bữa tiệc xa hoa bởi anh là một phó giám đốc của công ty chi nhánh Đà Nẵng vì vậy việc bỏ tiền ra chiều chuộng người đẹp là điều anh không tiếc. Nhưng anh thừa biết cô gái ấy đến với anh cũng vì tiền mà thôi, vì vậy trong mối quan hệ đó dường như anh cũng e dè hơn và không nhất thiết cái gì anh cũng bỏ ra.
Rồi một hôm, khi ngồi trong văn phòng hướng ra cửa sổ vào một buổi chiều se lạnh anh vô tình nhìn ra căn nhà đối diện trên ban công tầng 2 là hình bóng của một cô gái nhỏ, với cái khăn choàng qua cổ rất đẹp màu xanh cốm. Trên tay là cuốn sách và tai đeo phone, không biết lúc đó cô ấy đọc gì mà cứ ngồi cười khúc khích… có lẽ là truyện cười… anh nghĩ vậy.
Đó là khuôn mặt tròn, trắng và mái tóc đen dài xõa xuống 2 bờ vai, đôi mắt đen và lanh lợi lôi cuốn anh, anh tự nghĩ… mình ở đây mấy tháng rồi sao giờ mới gặp cô bé này nhỉ? Lại ở cùng nhà với cô gái mà anh quen, cô gái ấy là ai? Là sinh viên? Chắc chắn rồi vì nghe cô bạn gái anh nói thì nhà có cho một số sinh viên ở…
Mải mê nhìn lén cô gái ấy mà anh quên mất rằng cần phải giải quyết đống hồ sơ còn đang làm dở… và anh cười… có lẽ bữa nào qua và làm quen thử.
Rồi như thường lệ, cứ chiều chiều anh lại nhìn qua ban công ấy xem có gặp được người quen không nhưng rồi anh lại thất vọng bởi có lẽ đó chỉ là ngày duy nhất anh gặp cô bé đó thôi ư? Đang buồn chợt đôi mắt anh chợt bừng sáng khi hình dáng ấy bỗng xuất hiện tại vị trí cũ… cũng phong cách ấy, trên tay là một cuốn sách nhưng lần này không phải là truyện nữa mà là một cuốn từ điển vì nhìn là anh biết, và một điều không không hác biệt đó chính là lúc này cô vẫn đeo phone, trên cổ có quàng một chiếc khăn ấm áp… cơn gió chiều làm cho mái tóc dài đen ấy bay trong gió như muốn gửi tới anh ngàn hương thơm ngát… anh đứng nhìn cô một hồi lâu mà trong suy nghĩ phải làm sao để quen cô bé đó đây trong khi anh đang quen cô chủ nhỏ kia?
Một buổi trưa, khi vừa dẫn cô chủ nhỏ đi ăn về, anh ghé vào quán và ngồi chơi đúng lúc Nó ấy về, có lẽ lúc này quán đông người nên không còn chỗ để xe… đang loay hoay không biết để nơi nào, khuôn mặt ấy bỗng dưng méo xệch, cái miệng chu lên một cách ngộ nghĩnh rồi Nó dừng xe dưới đường và tự tay mình đẩy những chiếc xe khác vào một chỗ cho gọn hy vọng mình chiếm được vị trí hiếm hoi…
– Em để anh…
Nó nhìn lên thì thấy một người đàn ông, Nó nhận ra anh là bạn của cô chủ vì cô đã gặp anh đôi lần khi tới đón cô ấy đi chơi… hơi bất ngờ nên Nó chỉ biết cười rồi nói :
– Cảm ơn anh
Sau khi có chỗ để xe thì Nó bẽn lẽn chạy lên phòng, dường như Nó không muốn nhìn thẳng vào người đàn ông đó bởi Nó không quan tâm mối quan hệ giữa 2 người càng không muốn tiếp xúc bởi Nó biết cô chủ mình là người như thế nào.
Cõ lẽ trong những đứa sinh viên ở trọ, Nó cũng được cô chủ quan tâm và ưu ái nhất bởi bản tính hiền lành và năng nổ giúp cô khi cần, bởi vậy có gì cô cũng kể với Nó nghe như những lời tâm sự mà cô chỉ biết chọn nó để nói và Nó cũng hiểu rằng cuộc sống này có những điều người ta không muốn nhưng cũng phải làm, bởi muốn tồn tại trong xã hội này cần nhiều điều lắm… nó lặng lẽ nghe và lặng lẽ âm thầm hiểu. Vì nó được ưu ái vậy nên trong bữa tiệc nào mà anh mời cô chủ đi cô ấy đều rủ Nó đi cùng nhưng bởi bản tính không thích chơi bời như thế nên Nó đều từ chối bởi vậy đứa bạn cùng phòng nó thường đi với cô chủ… sau mỗi bữa tiệc nó đều nghe con nhỏ bạn về kể về sự hào phòng của anh nhưng dường như nó không quan tâm.
Nhưng từ chỗi mãi thì cũng không được và hôm đó là sinh nhật của cô chủ… và người tổ chức không ai khác ngoài anh, nó miễn cưỡng đi và hôm đó thật là hoành tráng, có lẽ nó hiếm khi vào những nơi xa hoa như thế, nó nhìn xung quanh như muốn khám phá cái gì đó, nó thích không gian sang trọng của nhà hàng đó, lấy dế yêu ra và chụp vài kiểu hình bởi nó thích kiểu kiến trúc và nội thất đó… đang mải mê với không gian đó thì anh tới ngồi cạnh Nó và hỏi:
– Em chụp gì đấy? Không chụp người mà chụp gì cái trần nhà?
– Dạ em thấy nó đẹp anh à, anh không thấy sao? Với kiểu kiến trúc này luôn làm cho người khác phải để ý, hệ thống đèn hòa quyện vào màu sơn tạo thành một không gian đẹp lạ.
– Em cũng am hiểu về kiến trúc xây dựng nhỉ?
– Con nhà nòi mà anh
Con nhà nòi? Câu này dường như anh hơi bất ngờ, chả nhẽ gia đình em cũng làm xây dựng như anh? Vì bản thân anh hiện tại đang làm xây dựng mà rồi anh hỏi Nó:
– Con nhà nòi là sao em? Gia đình em làm xây dựng à?
Đáp trả lại câu trả lời là một nụ cười nhẹ mỉm chi mà có lẽ anh hiểu, đang định xin số điện thoại thì người tình gọi nên anh phải qua, tiếc hùi hụi nhưng nghĩ sẽ còn cơ hội nên anh để sau.
Bữa tiệc kết thúc thì mọi người tiếp tục đi tăng 2 nữa nhưng nó thì từ chối bởi nó không thích đi nữa mà chỉ muốn về nhà vì ngày mai còn phải lên lớp. Vậy là một lần nữa anh chưa làm quen được với cô bé đó.
2 ngày sau, sau chuyến công tác tại Quảng Ngãi anh trở về Đà Nẵng mà trong đầu biết bao suy nghĩ phải làm sao để quen cô bé đó đây? Vẫn ngồi vị trí đó anh hướng ra ban công đối diện nhưng một lần nữa anh cảm thấy trống vắng bởi hình ảnh ấy hôm nay không xuất hiện.
Hôm nay mệt, tâm trạng không được tốt nên anh định sẽ đi bộ xuống Bạch đằng dạo cho thư thái, anh muốn quên đi công việc đang căng thẳng. Bỗng anh giật mình khi nhận thấy Nó đang ngồi trên ghế đá cạnh nhà hàng Hana (Memory ngày nay), không hiểu sao trong lòng anh thấy rộn ràng… và anh tiến tới.
– Chào em, bất ngờ quá gặp em ở đây
– Dạ chào anh, anh đi dạo à? Sao lại đi một mình? Chị H đâu? (Cô chủ nhỏ)
– Anh thích đi một mình thôi, hôm nay công việc mệt quá vì anh vừa đi công tác về, đi dạo cho thư thái, còn em sao lại ngồi một mình?
– Em một mình quen rồi mà anh
– Thế cô bạn em đâu? Không rủ nó đi?
– Bạn em nó không thích đi dạo, em thì chiều chiều cứ đi thế này vừa thể dục vừa thư giãn luôn
Trong suốt buổi nói chuyện ấy dường như anh cảm thấy rất vui bởi từ khi biết Nó thì giờ anh mới được tiếp xúc và nói chuyện lâu như thế này, đó là một cô bé tình cảm sống nội tâm và có chút gì đó khó h iểu nhưng rồi thời gian anh sẽ hiểu nhiều hơn… anh tin như thế. Điều may mắn với anh nhất lúc đó là anh có được số đt của Nó.
Nhưng làm sao để làm quen mà không bị ảnh hưởng đây? Vì anh còn đang quen cô chủ kia… có lẽ lúc này với anh là một điều khó nghĩ vì anh hiểu cô gái kia, cô ta quen anh có thể không vì tình cảm sâu sắc nhưng cũng không muốn anh quen ai ngoài cô ấy nên có chút gì đó kiểm soát anh… nếu anh bỏ cô ta để quen Nó thì sẽ như thế nào? Tình cảm chị em sẽ như thế nào?
Một buổi chiều như mọi khi anh lại nhìn ra ban công ấy, Nó đang nghe điện thoại cười rất tươi và kết thúc cuộc gọi là buổi đi dạo như mọi khi… trông Nó ấy thật khỏe khoắn và năng động với quần shot jean và áo thun 3 lỗ… trời đang se lạnh sao cô ấy mặc thế nhỉ? Nhìn kỹ anh mới thấy hôm nay cô bé đó đi chạy bộ. Một cô bé với phong cách cá tính và năng động… sẽ đi tập thể dục anh quyết định như vậy và cũng quần shot áo thun giày bata anh chạy xuống Bạch Đằng.
Nhưng không biết cô ấy đi hướng nào nữa đây? Đành ngồi chờ vậy… anh tự nhủ. Rồi cũng đứng khởi động nào là lắc hông, chạy đi chạy lại đang hí hứng với bài tập hít thở thì từ xa anh nhận ra cô bé đang chạy tới… anh mừng quá, chạy tới.
– Em, lại gặp rồi (làm như tình cờ ấy nhỉ)
– Anh, cũng chạy thể dục sao? Lạ đấy nhỉ? Chiều chiều anh đi tiếp khách hoài mà
– Ừ, nhưng dạo này anh thấy tầm quan trọng của sức khỏe rồi nên tranh thủ thôi mà… hihi
Khôn khéo thế đấy nhưng đó là cách duy nhất anh có thể tiếp cận được nó mà không bị cô gái kia phát hiện và có thể nói chuyện với Nó nhiều hơn, nhưng thật tâm nó không muốn tiếp xúc nhiều với anh vì nó sợ cô chủ kia thấy và rồi nhiều chuyện xảy ra, nhưng nó biết sao được khi cứ cho rằng đây chỉ là sự tình cờ mà.
Còn với anh lúc này thì tâm trạng phấn khởi hơn nhiều, càng ngày anh càng muốn quen thân với Nó nhưng khó xử quá khi chưa thể dứt được cô gái kia… nhiều khi anh đau đầu vì điều ấy không phải vì anh thay đổi mà đơn giản anh muốn một mối quan hệ đẹp đến với nhau vì một cái gì đó thay vì đến với nhau vì tiền bạc như cô gái kia.
Đúng lúc này thì nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng cạnh anh mà lòng anh xốn xao… một cơ thể tràn đầy sức sống, những giọt mồ hôi nhẹ nhàng từ khuôn mặt rơi xuống cổ và bộ ngực căng đầy kia, không hiểu sao lúc đó lại gây sức hút với anh như vậy… anh yêu cái khỏe khoắn và săn chắc từ cô thể của Nó, mến cái tính cách cũng như tâm hồn…
Và từ đó cứ mỗi buổi chiều anh và Nó lại hẹn nhau ra BĐ chạy thể dục, cùng cười đùa và kể cho nhau những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống, cả 2 như thân thiết từ bao giờ.